Wednesday, April 22, 2020

GỞI QUÊ XA

Nhớ lắm miền quê những thuở nào
Dòng sông bến nước sáng xôn xao
Có thằng nhỏ nọ theo chân ngoại
Ra chợ Mỹ Luông bán thuốc Tàu

Nón lá nó mượn khu kế bên
Chạy chơi chọc phá xuống và lên
Nó nhái giọng rao rồi hổn hển
Quậy thế dễ gì cô chú quên.

Ngày ấy đường quê đầy đất đá
Mùa mưa đi học lấm lem bùn
Tối tiếng ễnh ương đầy khắp ngả
Cho ánh đèn dầu thêm diết da

Bên cánh võng ru, bà kể truyện
Chị Hằng, chú Cuội, các nàng tiên
Chuyện sông rẽ nước, Năm Chèo nổi
Lời bà sáng cả khoảng trời đêm.

Nhớ khoảng sân thềm bên mé ao
Tiếng đàn con nít giỡn lao xao
Xù xì xục xịch chơi không chán
Tạt dép, năm mười vui biết bao

Những lúc rủ nhau đào đất sét
Bàn tay múp nhỏ tượng nên hình
Tàu dừa, lá chuối mình gom lại
Xây túp nhà chòi xinh thật xinh.

Bên dòng sông mẹ lung linh chảy
Tuổi thơ bao lứa ngọt ngào qua
Đám nhóc thuở xưa giờ lớn cả
Có thằng đi học tận trời xa

Ai bảo tôi rằng biển bao la
Một chuyến bay thôi cũng tới nhà
Chỉ có quê hương là bất tận
Cả đời đi mãi cũng bên ta!

(Nguyễn Mỹ - Kyoto, 22/04/2020)

0 comments:

Post a Comment