Một buổi sáng như mọi khi, lớp nó vẫn học bình thường. Bỗng trên trời, nó thấy mây tối sầm lại và cuồn cuộn che khuất cả bầu trời. Các bạn nó hoảng cả lên, cảnh vật đang xoay chuyển một cách chóng mặt. Đất trời âm u, cuồng phong nổi lên cuốn tụi nó vào một cơn lốc xoáy.
Á á á... nó hét lên tuyệt vọng.
Bùm! Cả bọn dần dần tỉnh dậy và sửng sốt sau cơn lốc. Xung quanh tụi nó giờ là một mảnh đất rộng đầy núi non và cây cối, một miền đất yên tĩnh, hẻo lánh. Mấy đứa trong bọn chu mỏ nhìn nhau.
- Tụi bây ơi, mình đang lạc vào thời tiền sử đó. Mạnh vừa nói vừa chỉ lên trời. Nhìn kìa!
- Thằn lằn bay.
- Trông nó gớm quá!
Trước mắt tụi nó là một con thằn lằn bay tổ bố da đỏ như máu, đầu thì nửa giống dơi, nửa giống quạ, răng nhọn hoắt, mắt lộ vẻ hung hăng đang bay về phía chân trời và biến mất dần.
- Ủa sau đằng kia có hai nhánh gì ngọe nguậy vậy ta - Một đứa trong bọn thốt lên.
- Gió chứ gì - Đứa khác trấn an.
Và cái đó lộ ra từ từ, trông "nó" trắng ngà, nhọn nhọn, cong cong, cây cối rung rinh theo. Ôi... một con voi Mamut đang chạy về phía chúng nó với đôi ngà khỏe mạnh.
Cả bọn co cẳng chạy, "nó" thì đang lao tới ngày một gần. Bỗng, phụt, phụt,... rú ú ú ú ú... có tiếng gì đó làm "nó" rú lên, cả bọn ngoái lại phía sau. Thì ra là một bộ tộc người tiền sử! Họ đang phóng lao vào con vật. Lao phóng tới ngày càng nhiều, con Mamut ẹo tới ẹo lui rồi ngã ngang cái độp chết tươi. Họ bu quanh xác voi lấy thịt, có mấy người khoái chí cười hô hố lên, mấy ông bụng phệ vừa vỗ bụng bẹp bẹp, vừa ca hát ăn mừng. Chúng nó bèn núp vào một tảng đá gần đó tránh bị họ phát hiện, chờ lúc họ đi khỏi mới dám ló mặt ra.
Thế là tụi nó ngồi chèo queo, mong có đường trở về với thời đại của mình. Tụi nó nhớ tới thầy cô, cha mẹ, bè bạn.
Gầm...
- Lại cái gì nữa đây?
- Hình như có cái gì đang gầm, tiếng rống ngày càng gần thì phải.
- Cọp hay sư tử đây trời?
- Không phải, tiếng... tiếng gầm rất to, có cả tiếng ru...ung động mạnh của những bước chân. Không lẽ... không lẽ là...
- Má ơi, khủng long bạo chúa đó, chạy đi các bạn! Cả bọn lại chạy maratong lần nữa. Không đứa nào dám chậm trễ. Con quái vật to như tòa cao ốc, da sần sùi với hàm răng tua tủa khát máu đang tiến lại gần.
Phập! Phập! Phập!
- Hú hồn, may mà nó táp hụt.
- Suýt nữa, suýt nữa... là... là... tui sứt cái lỗ mũi rồi nè trời.
- Con khủng long này bị lé chắc. Mong là vậy.
- Ối, không! Cái đuôi nó đang quất về phía tụi mình kìa.
- Đừng...
Bọn nó đang kề cận với tử thần. Đầu óc nó quay cuồng tối tăm.
- Vĩnh biệt. Trời ơi! Cứu tôi với - Nó la lên tuyệt vọng.
- Ê, ê, tỉnh dậy coi mậy, ngủ gục trong lớp nãy giờ đã chưa? Vô học rồi kìa - có tiếng thằng bạn đang đánh thức nó.
Nó tỉnh dậy, tay dụi dụi mắt lấy vở ra. Nó vừa trải qua một giấc mơ mạo hiểm, một cuộc phiêu lưu thời tiền sử xa xưa...
(NGỌC MỸ - 12A2)
Á á á... nó hét lên tuyệt vọng.
Bùm! Cả bọn dần dần tỉnh dậy và sửng sốt sau cơn lốc. Xung quanh tụi nó giờ là một mảnh đất rộng đầy núi non và cây cối, một miền đất yên tĩnh, hẻo lánh. Mấy đứa trong bọn chu mỏ nhìn nhau.
- Tụi bây ơi, mình đang lạc vào thời tiền sử đó. Mạnh vừa nói vừa chỉ lên trời. Nhìn kìa!
- Thằn lằn bay.
- Trông nó gớm quá!
Trước mắt tụi nó là một con thằn lằn bay tổ bố da đỏ như máu, đầu thì nửa giống dơi, nửa giống quạ, răng nhọn hoắt, mắt lộ vẻ hung hăng đang bay về phía chân trời và biến mất dần.
- Ủa sau đằng kia có hai nhánh gì ngọe nguậy vậy ta - Một đứa trong bọn thốt lên.
- Gió chứ gì - Đứa khác trấn an.
Và cái đó lộ ra từ từ, trông "nó" trắng ngà, nhọn nhọn, cong cong, cây cối rung rinh theo. Ôi... một con voi Mamut đang chạy về phía chúng nó với đôi ngà khỏe mạnh.
Cả bọn co cẳng chạy, "nó" thì đang lao tới ngày một gần. Bỗng, phụt, phụt,... rú ú ú ú ú... có tiếng gì đó làm "nó" rú lên, cả bọn ngoái lại phía sau. Thì ra là một bộ tộc người tiền sử! Họ đang phóng lao vào con vật. Lao phóng tới ngày càng nhiều, con Mamut ẹo tới ẹo lui rồi ngã ngang cái độp chết tươi. Họ bu quanh xác voi lấy thịt, có mấy người khoái chí cười hô hố lên, mấy ông bụng phệ vừa vỗ bụng bẹp bẹp, vừa ca hát ăn mừng. Chúng nó bèn núp vào một tảng đá gần đó tránh bị họ phát hiện, chờ lúc họ đi khỏi mới dám ló mặt ra.
Thế là tụi nó ngồi chèo queo, mong có đường trở về với thời đại của mình. Tụi nó nhớ tới thầy cô, cha mẹ, bè bạn.
Gầm...
- Lại cái gì nữa đây?
- Hình như có cái gì đang gầm, tiếng rống ngày càng gần thì phải.
- Cọp hay sư tử đây trời?
- Không phải, tiếng... tiếng gầm rất to, có cả tiếng ru...ung động mạnh của những bước chân. Không lẽ... không lẽ là...
- Má ơi, khủng long bạo chúa đó, chạy đi các bạn! Cả bọn lại chạy maratong lần nữa. Không đứa nào dám chậm trễ. Con quái vật to như tòa cao ốc, da sần sùi với hàm răng tua tủa khát máu đang tiến lại gần.
Phập! Phập! Phập!
- Hú hồn, may mà nó táp hụt.
- Suýt nữa, suýt nữa... là... là... tui sứt cái lỗ mũi rồi nè trời.
- Con khủng long này bị lé chắc. Mong là vậy.
- Ối, không! Cái đuôi nó đang quất về phía tụi mình kìa.
- Đừng...
Bọn nó đang kề cận với tử thần. Đầu óc nó quay cuồng tối tăm.
- Vĩnh biệt. Trời ơi! Cứu tôi với - Nó la lên tuyệt vọng.
- Ê, ê, tỉnh dậy coi mậy, ngủ gục trong lớp nãy giờ đã chưa? Vô học rồi kìa - có tiếng thằng bạn đang đánh thức nó.
Nó tỉnh dậy, tay dụi dụi mắt lấy vở ra. Nó vừa trải qua một giấc mơ mạo hiểm, một cuộc phiêu lưu thời tiền sử xa xưa...
(NGỌC MỸ - 12A2)